Hành trình vượt qua bờ vực của cái chết

30/09/2015 17:05

Anastasia là một nhân chứng sống khi đứng bên bờ vực của cái chết do ma túy gây ra nhưng cô đã đấu tranh và thoát khỏi. Năm 2013, trong một hội nghị quốc tế tại Lithuania về ma túy, Anastasia đóng vai trò là đại diện của một tổ chức cấp cơ sở, trợ giúp người sử dụng ma túy đường phố ở New York, Mỹ.

Anastasia khi còn nhỏ

Cô Anastasia là người Nga nhập cư sang Mỹ, một mình đến New York khi mới 13 tuổi và sử dụng ma túy liều cao khi cô 18 tuổi. Anastasia kể lại rằng: "Lần đầu tiên tôi shock thuốc, bạn trai đã bỏ rơi tôi một mình với trạng thái vô thức trong 7 tiếng. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình ở bên ngoài và anh ta nói rằng tưởng tôi đã chết. Tôi sử dụng thuốc bất cứ chỗ nào ở Brooklyn (Anh): chỗ ở, trên đường phố, tại McDonalds, trong cầu thang của các tòa nhà…

Khi 19 tuổi, tôi phụ thuộc hoàn toàn vào heroin. Tôi vẫn đi học nghệ thuật và làm việc tại một cửa hàng quần áo. Tôi ở cùng một người bạn học trong căn hộ nhỏ thuộc khu phố tồi tàn đầy rẫy tệ nạn. Đôi khi, tôi cảm thấy mình thuộc nhóm những người tồi tệ nhất thế giới. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn có thể thông cảm và hiểu được tất cả trong số họ, bởi vì tôi đã từng giống như họ.

Tôi đã bị tổn thương và tôi sợ phải sống

Tôi đến New York vào năm 1996 bằng thẻ visa tị nạn. Là con lai của hai dòng máu: Nga và Do Thái nên tôi có làn da sẫm màu. Anh trai tôi đã từng bị đánh đên gần chết bởi cha của bạn gái phát hiện ra anh ấy là người Do Thái. Gia đình tôi không mấy hạnh phúc - đó cũng là lý do tôi bỏ trốn đến New York.

Tại trường trung học, tôi không có bạn bè và không nói được tiếng Anh. Tôi đã nhớ nhà nhưng không bao giờ tôi gọi về. Điều duy nhất khiến tôi giữ được tinh thần là ở trường học nghệ thuật có rất nhiều người nhập cư. Tôi thấy mình không lạc lõng. Không những thế, bạo lực tình dục còn trở nên tràn lan vào thời điểm đó. Nhưng tôi thà giết bản thân còn hơn là để mình lâm hoàn hảnh như vậy - đó là một trong những quy tắc của tôi. Chỉ có điều, tôi vẫn sử dụng ma túy, tôi mua chúng và ra đường để dùng.

Chết chóc xuất hiện thường xuyên tại các phòng khám, bệnh viện và đường phố. Thỉnh thoảng bạn nghe thấy ai đó chết, chủ yếu là do quá liều, do HIV hoặc do bạo lực. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy mình không còn hi vọng nữa.

Tôi đã cải thiện bản thân mình như thế nào?

Ở tuổi 21, tôi như một con ma lang thang trên đường phố, chờ đợi cái chết. Tôi không có quá khứ và không có tương lai. Tôi bị nhốt trong trại tâm thần sau hai lần cố tự sát. Đến cả trăm lần cai thuốc nhưng chỉ 4 ngày sau tôi lại tìm đến chúng. Tôi tìm đến các buổi tư vấn và tất cả loại thuốc cai nghiện.

Heroin tạo ra ảo tưởng. Nó làm bạn nghĩ rằng mong muốn của bạn đang trở thành sự thật, rằng bạn đang kiểm soát được cuộc sống của mình. Nhưng thực tế, người sử dụng heroin - họ đang mắc kẹt trong phòng tắm với một kim tiêm,  họ vô gia cư và cô đơn. Nó kích thích họ làm những điều phi logic. Nó làm họ quên mất thời gian. Tôi không muốn chết trên đường phố với một cây kim trong tay. Và tôi đã mất 3 năm để thoát khỏi ma túy. Tôi tìm thấy một nhân viên tư vấn tốt. Họ không ngừng hỗ trợ tôi để chắc chắn là tôi không tái nghiện.

Suốt quá trình điều trị đúng là địa ngục đối với tôi. Nhưng tôi không có gì để mất. Tôi trở nên hoảng loạn và không ngủ. Tôi nghĩ mình mất trí. Nhưng thật tuyệt, vì sau đó tôi đã phục hồi. Tôi lại đăng ký vào một trường đại học. Tôi vẽ vời vào ban đêm để giữ cho bản thân mình tỉnh táo.

Tôi đã phải đấu tranh với chính mình bằng những việc như: làm thế nào để yêu thương và hiểu bản thân mình tốt hơn, làm thế nào để nói chuyện với mọi người, làm thế nào để mọi người tin tưởng và được là chính mình? Tôi thoát khỏi ma túy khi tôi 25 tuổi.

Anastasia và con trai Niktita

Đã 11 năm kể từ thời điểm đó, tôi đã nhận được bằng cử nhân tâm lý học và một văn bằng luật. Tôi đang thực hiện nghiên cứu về vấn đề lạm dụng ma túy ở độ tuổi thanh thiếu niên. Một điều tuyệt với nữa là, con trai Nikita của tôi đã chào đời vào năm ngoái (tên của bé được đặt theo tên ông nội).

Top